Pink Floyd - The Endless River - dòng chảy bất tận

Pink Floyd và The Endless River - Lời chào tạm biệt

Tôi yêu thứ âm nhạc này, lắng nghe nó quá nhiều lần, nhưng cũng thẳng thắn thừa nhận rằng, để hiểu hết ý nghĩa trong nó, tôi còn phải học hỏi, tìm hiểu và khơi dậy cảm xúc hơn nữa. Và với Endless River, xin dành đôi lời cho các fan yêu progressive rock và Pink Floyd.


Rân ka nhạc cổ số 85

Đó là ngày những cơn gió đầu mùa đông ùa về Hà Nội. Trong những suy nghĩ bề bộn của công việc, tôi lướt qua album The Endless River... và lòng cảm thấy tĩnh tâm trở lại, để viết tiếp những dòng này...


Cho những người đã ghiền Pink Floyd

Không cần nhiều lời để mô tả về sự vĩ đại của họ; mà nếu có thể viết ra đây, chưa chắc sự hiểu biết của tôi về họ có thể bằng các bạn, thuyết phục được các bạn. Đơn giản là chúng ta đã tìm đến Pink Floyd, mỗi người ở một khía cạnh khác nhau. Sẽ có người yêu vẻ psychedelic mộc mạc, cổ điển và đôi chút phá cách mang âm hưởng Syd Barret; Sẽ có người mê chất progressive giàu cảm hứng, bay bổng trên tiếng lead của David và đôi bàn tay huyền ảo trên phím đàn của Richard; Sẽ có người yêu một The Wall đậm phong cách Roger của suy tư, phá cách; nhưng sẽ có người thích một Division Bell mang giai điệu ngọt ngào của David. Còn với tôi, điều tuyệt vời nhất khi đã trải nghiệm The Endless River, đó là thưởng thức dòng chảy của hơn nửa thế kỉ thứ âm nhạc mà tôi đam mê.
Đừng căng tai, gồng mình; đừng cố nhớ xem những giai điệu na ná nhau đó mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ. Hãy cứ để guồng quay của thời gian trôi theo vòng xoay chóng mặt của đĩa CD này; bạn sẽ thấy chặng đường dài trải qua những hình bóng của Saucerful of Secrets, Dark side of the Moon hay Division Bell... Tất cả như hòa vào dòng chảy, hợp thành một dòng sông dài và đẹp nhất... Rồi phút cuối, chẳng còn từ ngữ diễn tả được vẻ đê mê của thứ âm nhạc ấy nữa... Louder than Words



Cho những người sẽ nghe Pink Floyd

Có rất nhiều người đã chia sẻ với tôi rằng họ không nghe được Pink Floyd; rằng âm nhạc của họ nhàm chán, không sôi động, khó nghe lọt tai. Cũng đúng. Một trong số đó chính là tôi của hơn 10 năm về trước. Âm nhạc của Floyd không thể yêu ngay từ phút đầu tiên như Beatles, Queen hay Led Zepplin được. Với tôi, một bản nhạc hay có lẽ tình cờ lắm. Đó là lúc ta nhìn thấy chính ta trong cảm xúc, lý tưởng trong những giai điệu của người nghệ sĩ. Và khi đó là lúc, từng lời ca, từng nốt nhạc như đang kể câu chuyện từ sâu thẳm tâm hồn của mình. Tôi đến với Floyd cũng ngẫu nhiên vậy thôi.
Âm nhạc của Pink Floyd cùng cảm hứng chứa trong nó trải dài bất tận như dòng sông. Tôi tin, rồi bạn sẽ tìm ra được một góc tuyệt đẹp để thưởng ngoạn vẻ đẹp ấy cho riêng mình. Có lẽ, hãy cứ bắt đầu với Endless River này; Điều tuyệt vời nhất là bạn có thể nằm dài, thưởng thức những giai điệu relaxing music mượt mà của progressive pha trộn âm hưởng ambient với tất cả các album của Pink Floyd trong cùng chỉ một đĩa nhạc. Rồi bạn sẽ nhận ra Rock giản dị như vậy đó, đâu cần giặt giũ, quay cuồng..



Trên những mái đầu đã bạc, Pink Floyd của David và Nick dành tặng album này để tưởng nhớ về đôi tay huyền ảo, một người đã góp phần làm nên giai điệu psychedelic mang thương hiệu của Floyd, một người âm thầm đứng trong góc sân khấu nhưng là nguồn cảm hứng dồi dào thổi giai điệu vào âm nhạc Pink Floyd. Endless River không còn mang vẻ ồn ào của một studio album mới, như đang bịn rịn nói lời chia tay; Tạm biệt Richard Wright, tạm biệt những người đam mê rock, yêu vẻ đẹp của progressive.

Các thế hệ sau rồi sẽ khác người đi trước; con sông bên lở bên bồi (bên hút cát trộm, bên kè đá), sẽ chẳng còn một album nào khác của Pink Floyd ra đời nữa; Nhưng tôi tin, dòng chảy bất tận của dòng sông, cũng giống như nhịp đập luân hồi của quả tim từ khi mở đầu đến kết thúc album vậy; thế hệ này đến hế hệ khác, những giai điệu mê hoặc ấy sẽ không bao giờ ngừng nghỉ trong trái tim và tâm trí những người yêu rock trên toàn thế giới.


P.S. Các subscriber của tớ nhớ bật dropbox lên nhé, album mới đã nằm trong đó rồi.
Cũ hơn
Summer's 68 | Song within a song | Jesus doesn't want me for a sunbeam

Comments

  1. Sao tớ cảm giác cái này như bản demo nhỉ, cứ thiếu thiếu cụt cụt thế nào ấy :(

    ReplyDelete
    Replies
    1. :3 nó giống 1 đĩa compilation hơn là 1 studio album, lời tạm biệt thôi mà

      Delete
  2. Ko liên quan nhưng nhìn cái ảnh nhớ Life of Pi

    ReplyDelete
  3. Anonymous5/12/14 10:57

    Bài viết tổng hợp rất hay và chính xác đó bạn. Mình có cũng chung cảm xúc này nhưng không thể viết ra như bạn. <3

    ReplyDelete
  4. Cho mình xin ít nội dung ở đây nhé :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. ok bạn, vui lòng ghi rõ link gốc là đc

      Delete

Post a Comment

Popular Posts