Chập tối, khi cơn mưa trắng xóa phố phường quất bay cái oi nóng ngày hè đọng lại cũng là lúc người ta chợt nhận ra, mùa thu đã đến, thật lặng lẽ, nhạt nhòa.
Những ngày hè nóng bức nhất của Hà Nội đã trôi đi cùng với cơn mưa giải nhiệt đêm nay. Cơn mưa của tĩnh lặng và dịu dàng như ca khúc của Led Zepplin vậy.
Bài viết kỉ niệm blog tròn 8 tuổi. Rất hằn học và chảnh chọe. Độc giả lưu ý cân nhắc trước khi đọc. Ngày nảy ngày nay, ở xứ lừa nọ, có một xã hội nơi ba loài sống với nhau chan hòa, đối xử với nhau như .. động vật...
Khai blog đầu năm. Năm con Dê đến trên những bề bộn của năm cũ. Những ngày tháng tết có vẻ bình yên đang dần qua, và cuộc sống hỗn độn lại hiện hữu. Tết mà, sao lại không mơ mộng một chút...
Sau tiếng súng uất nghẹn, bất giác nàng chạy tới ôm lấy mái đầu tóc vàng với cặp “Mắt xanh” tuyệt đẹp mà hằng đêm nàng vấn ngắm nhìn không rời, đã vĩnh viễn khép lại trong vòng tay nức nở muộn màng của Marutxia.
Hà Nội trong đêm mưa rét khủng khiếp. Người ta cảm nhận rõ cái buốt giá của đôi tay khi ra ngoài trời. Bạn chỉ muốn vùi mình vào chăn ấm để mong sống qua đêm này...
Một năm nữa lại trôi qua. Vương lại một chút bồi hồi, nỗi buồn của ngày cũ. Bỏ lại bao nhiêu bề bộn ấy, năm mới sang vẫn luôn đem theo hy vọng, khát khao cho mỗi người...